Chúa Tể Chi Vương

Chương 112: Phân công chức vụ (2)


Chương 112: Phân công chức vụ (2)

Trần Phong cười một tiếng âm lãnh ánh mắt quét về phía ba người Triệu Phong

Ánh mắt của Hầu Viên và Quy Phong Vàn cũng xoay chuyển, dừng lại trên thân ba người Triệu Phong, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm.

Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đều cảm thấy tâm thần run lên, thân thể cứng đờ, hô hấp trở nên gấp gáp.

Luồng áp lực tâm lý vô hình kia khiến bọn họ cảm thấy vô cùng lo sợ bất an.

Chỉ có Triệu Phong là thần sắc vẫn như thường, thậm chí có thể coi là trấn định.

- Trần Phong, ngươi thật vô dụng, ngay cả ba tiểu mao đầu cũng không xử lý nổi.

Quy Phong Vân lắc đầu nói.

Trần Phong ngượng ngùng cười một tiếng, hết mực cung kính với hai vị đệ tử “nội môn dự khuyết” này.

Ở Hiểu Nguyệt Tông, hai mươi đệ tử tinh anh hàng đầu của ngoại môn đều là “nội môn dự khuyết”, được bồi dưỡng và hướng thụ đãi ngộ vượt xa những đệ tử ngoại môn bình thường khác.

Nhưng Trần Phong biết rõ thực lực của hai người trước mắt, đừng nói là Hầu Viên xếp hạng thứ tư, cho dù là Quy Phong Vân thì hắn cũng không cầm cự quá ba chiêu.

- Bây giờ không cần vội, tránh cho những người khác chê cười chúng ta khi dễ người mới, đợi phân công chức vụ xong sẽ từ từ sửa trị bọn chúng.

Thanh âm của Hầu Viên trầm đục, thậm chí còn lười liếc nhìn ba người Triệu Phong thêm chút nữa.

Quy Phong Vân cũng có chút hứng thú liếc nhìn ba người Triệu Phong.

Ba tên thiếu niên kia, tu vi đều chưa đột phá cửu trọng, một người trong đó thậm chí có thể đánh bại Trần Phong có tu vi cửu trọng đỉnh phong, điều này không khỏi khiến hắn có chút cảm giác ngoài dự liệu.

Ba người Hầu Viên chậm rãi bước đi, khi tới gần chỗ ở của ba người Triệu Phong, từ trên cao nhìn xuống đánh giá một phen, sau đó mới rời đi.

Phù...

Lúc này, những đệ tử ngoại môn ở gần đó mới thở phào một hơi.

Đối với đệ tử “nội môn dự khuyết”, trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ, thậm chí có chút sợ hãi.

Đặc biệt là “Hầu Viên”, nghe nói hắn đã từng khiêu chiến với một đệ tử nội môn có tu vi “Thoát Phàm Cảnh”.

Một ngày yên bình rất nhanh trôi qua.

Sáng ngày hôm sau.

Tông môn bắt đầu phân công chức vụ cho những đệ tử mới vào.

- Đệ tử mới tới, toàn bộ bước ra ngoài.

Một vị phó chấp sự của “Ngoại Môn Đường” triệu tập mọi người, vẻ mặt hết sức uy nghiêm.

Phân công chức vụ!

Đệ tử mới nhập môn đều cảm thấy hơi căng thẳng, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Chỉ trong chốc lát...

Hai mươi mốt đệ tử, bao gồm cả Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi đều tập trung tại bãi đất trống.

Triệu Phong phát hiện tu vi của Tiêu Vẫn đã đạt tới cửu trọng đỉnh phong.

Còn tu vi của Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi cũng đạt tới cực hạn bát trọng, sắp tấn chức cửu trọng

- Tu vi của ba người này tại sao lại tăng nhanh như vậy.

Triệu Phong có chút kinh ngạc.

Trong đó, Liễu Nguyệt Nhi có thiên phú cao nhất, tiến bộ nhanh như vậy còn có thể hiểu được.

Thế nhưng Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn chỉ là Linh thể trung đẳng và Linh thể thượng đẳng, so ra thì không thể chênh lệch Dương Thanh Sơn quá nhiều như vậy.
Mắt trái của Triệu Phong có giác quan rất mạnh, lập tức phát hiện trên người Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn đều có khí tức của rất nhiều thiên địa linh bảo và đan dược.

Hắn đột nhiên hiểu ra, thân thế của hai người này bất phàm, một là công chúa cao quý của Tương Vân quốc, còn một là đệ tử của đệ nhất đại tộc ẩn thế, có rất nhiều quan hệ với nội bộ của Hiểu Nguyệt Tông

- Hừ.

Ánh mắt xinh đẹp của Liễu Nguyệt Nhi xoay chuyển, đột nhiên đối mắt với Triệu Phong, dường như trong ánh mắt của nàng có chút khiêu khích và chế nhạo.

Trước khi khảo hạch Tông môn, Liễu Nguyệt Nhi đã từng có vẻ mặt bễ nghễ và khinh thường như vậy với Triệu Phong.

Trong quá trình khảo nghiệm thiên phú, Triệu Phong biểu hiện “ra vẻ cao thâm” đã khiến nàng và ông nội Thương Thiết Hầu của nàng đều cảm thấy kinh hãi.

Cuối cùng thì nàng mới phát hiện mình đã bị Triệu Phong trêu chọc, người này chẳng qua chỉ “cố làm ra vẻ” mà thôi, cuối cùng cũng chỉ là Linh thể hạ đẳng, ở trong Tông môn thì địa vị cũng kém xa nàng.

Đối diện với ánh mắt của Liễu Nguyệt Nhi, Triệu Phong trợn mắt một cái, bộ dạng “hồn nhiên vô tư” như không biết gì.

- Người này tư chất cũng bình thường, vậy mà lại chẳng biết xấu hổ, coi trời bằng vung.

Liễu Nguyệt Nhi tức giận tới mức dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.

Trong suy nghĩ của nàng, đối phương chính là ếch ngồi đáy giếng, không đáng để tâm Nhưng mỗi khi nhớ tới biểu hiện trước kia của Triệu Phong, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác tức giận và ủy khuất.

- Tiếp theo, ta sẽ bắt đầu tuyên bố chức vụ phân công cho các ngươi.

Vị phó chấp sự kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.

Bầu không khí trên sân nhất thời trở nên tĩnh lặng.

Thực lực và địa vị của phó chấp sự mặc dù không bằng chính chấp sự, thế nhưng vẫn vượt xa phần lớn đệ tử nội môn.

Hả?

Mắt trái của Triệu Phong đột nhiên nhìn ra hơn ngoài vạn dặm, sau đó dừng lại trên một căn phòng.

Trên nóc nhà của căn phòng có ba người đang ngồi.

Ba người này chính là Hầu Viên và Quy Phong Vân đã từng gặp qua lúc trước, ở giữa chính là một nam tử anh tuấn mặc áo bào xanh có hoa văn, chính là Tuyền Thần.

- Ha ha, tiếp theo mới chính là chuyện thú vị. Vương phó chấp sự và sư tôn của ta lúc trước có chút giao tình, chỉ cần ta ám hiệu một chút, nhất định hắn sẽ không để cho những người này được phân công cho chức vụ gì tốt đâu.

Tuyền Thần thản nhiên nói, giống như một người ngoài cuộc đang xem trò vui.

Đúng lúc đó.

Phó chấp sự bắt đầu lần lượt tuyên bố phân công chức vụ.

Công chúa Vân Hương Mộng được phân tới Thảo Mộc Đường, trực tiếp đi theo một trưởng bối Luyện Đan Sư trong Tông môn, vừa học vừa làm.

Điều này khiến cho mọi người đều hâm mộ vô cùng.

Ngay sau đó, Tiêu Vẫn và Liễu Nguyệt Nhi cũng nhận được chức vụ không tệ.

Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của mọi người.

Sau ba người này, những người khác cũng không có nhận được chức vụ may mắn như vậy, tuy nhiên vẫn có tốt có xấu.

Rốt cuộc, các chức vụ cũng được phân công cho đám người Triệu Phong:

- Dương Thanh Sơn, đảm đương công nông, tới dược điền Bắc Sơn, nhiệm vụ gánh phân, bón phân, tưới nước, mỗi ngày phải hoàn thành năm mẫu.

- Nam Cung Phàm, đảm đương công nhân bốc vác, tới phế tích của Thảo Mộc Đường, vận chuyển các loại phế liệu xuống núi, mỗi ngày phải hoàn thành năm vạn cân phế liệu.

Nghe đến đó, những đệ tử còn lại liền cảm thấy trong lòng run lên, có chút thương hại nhìn về phía ba người Triệu Phong

Triệu Phong cũng có chút đồng cảm với hai vị sư huynh, tuy nhiên kết quả này cũng không phải ngoài dự liệu.

- Ừm, phân công nhiệm vụ tới đây là chấm dứt. Phó chấp sự thu hồi cuốn sách nhỏ trong tay.